Khi tình yêu được đem lên bàn cân
Tình yêu xuất phát từ trái tim. Đó là những cung bậc cảm xúc, những rung động, xao xuyến của một con tim loạn nhịp. Nhưng có nhiều người lại đặt nó lên để cân đo, định lượng. Và chính sự so sánh ấy là nguyên nhân khiến không ít cặp tình nhân đổ vỡ.
Người cũ… người mới
Yêu Nam đã được 2 năm nhưng Lan luôn nhắc đến An - người yêu cũ của cô.
Trước mặt Nam, cô không ngần ngại so sánh anh với An: An luôn làm cho
Lan cái này, luôn làm cho cô cái kia. “Nếu là An, An sẽ không làm như vậy, mà…” những
câu nói ấy khiến Nam mệt mỏi. Anh cảm thấy Lan đang yêu quá khứ, yêu An
chứ không phải anh. Dù không muốn ghen với người cũ, nhưng chính Lan đã
buộc Nam ám ảnh sự tồn tại của người đó.
Anh có lòng tự trọng của một người đàn ông. Anh thấy mình chỉ là người
thay thế khi Lan lấy người yêu cũ làm chuẩn mực để đánh giá, buộc anh
làm theo. Bản thân Lan, cô biết mình yêu Nam nhưng không thể thôi so
sánh. Nó giống như một phản xạ không điều kiện đã ăn vào tiềm thức cô.
Tình yêu là thực tại chứ không phải là quá khứ. Cứ chăm chăm so sánh
nguời cũ với người mới, lấy quá khứ làm thước đo cho cái đang hiện hữu
thì tình yêu sẽ không thể tồn tại. Vì quá khứ sẽ trở thành nỗi ám ảnh,
thậm chí mỗi lúc mỗi nơi trong tim họ luôn là hai hình bóng, và đến lúc
nào đó, chính họ sẽ thấy nghi ngờ tình cảm hiện tại.
Anh ấy có hài hước như người yêu cũ của mình không?
Tâm đến với Thiện khi nghĩ cô đã dứt tình với Tiến - người yêu cũ của
mình. Nhưng khi nắm tay anh, cô lại nghĩ đến sự ấm áp của Tiến. Những
món quà bất ngờ của Thiện, cô đem so sánh với kỉ niệm trong quá khứ.
Không bao giờ cô nói ra điều đó với Thiện. Cô nghĩ đó chỉ là những cảm
xúc đơn thuần với người cô từng yêu, nhưng dần dần nó trở thành nỗi ám
ảnh trong cô. Cô dằn vặt không biết mình yêu ai? Phải chăng cô đến với
Thiện chỉ để quên người xưa? Tâm đau khổ nghĩ mình đang lừa dối anh, cô
thấy mặc cảm tội lỗi khi đi bên anh. Và cứ thế, cô buồn bã và chủ động
rời xa anh người yêu hiện tại.
Người yêu mình… người yêu bạn
Đến với nhau bằng những vồ vập, rạo rực của mối tình đầu. Nhưng Vân đã
phải chia tay Dũng dù vẫn còn yêu anh. Cô biết làm sao khi chính miệng
người con trai cô yêu nói “không thể chịu đựng thêm được nữa”.Cô
đau khổ khi nghĩ với Dũng, yêu cô là sự chịu đựng. Vân không hề biết
mỗi lần cô so sánh những món quà nhỏ anh tặng với chai nước hoa đắt tiền
của đứa bạn cùng phòng, anh buồn và thất vọng biết bao nhiêu.
Dũng đã nghĩ tình yêu của anh thật bèo bọt so với những thứ xa xỉ ấy.
Anh là sinh viên nghèo, anh thích sự ấm áp, thân quen ở những quán ven
đường. Nhưng mỗi khi nghe Vân “nhắc khéo” bạn mình được người yêu dẫn
đến những nhà hàng sang trọng với khuôn mặt rạng rỡ, anh thấy tổn
thương.
Đối với Vân, thật sự tình yêu là gì? Nó được đánh giá bằng những rung
động, những phút giây hạnh phúc hay bằng vật chất. Và Dũng quyết định
buông tay để cô đến với người hoàn hảo “như người yêu của bạn”.
Giống như Vân, Ánh nghĩ tình yêu phải là sự cộng hưởng giữa tinh thần
và vật chất. Yêu là phải để mình được hãnh diện, được bằng bạn bằng bè.
Cô không thể chịu đựng khi đứa bạn có quà đắt tiền hơn cô, cô không được
phép thua kém. Vĩnh hì hục mấy ngày gấp cho cô 1000 con hạc giấy ngày
sinh nhật, và cô, đem tình cảm của anh so với bộ váy đắt tiền của bạn.
Với cô, tình yêu phải “dùng được”, phải đem ra để phân định cao thấp với
bạn bè. Kết quả đúng như cô mong muốn, anh chia tay để cô không phải
“xấu hổ” khi yêu anh.
Tình yêu lí tưởng
Không thể đặt ra một chuẩn mực cho tình yêu, bởi nó là sự tổng hòa giữa
mộng ước với thực tại. Nếu cứ mải mê xây dựng một mô hình lí tưởng, sẽ
chẳng bao giờ ta tìm được bến đỗ bình yên vì rất dễ rơi vào tình trạng
“vỡ mộng”.
Giữa hình mẫu lí tưởng với con người thực tại có những khoảng cách rất
lớn, mà nếu cứ chạy theo so sánh, ta sẽ rất dễ bị “hụt hẫng”. Và cứ như
thế, tình yêu không thể tồn tại lâu bền.
Thật khó để đặt ra chuẩn mực cho tình yêu
Xinh đẹp, thông minh, lại là con nhà tri thức, Trang luôn ý thức được
lợi thế của mình. Vì vậy, cô đặt ra những tiêu chuẩn buộc phải có ở
người yêu. Cô tìm kiếm những ai “đáp ứng đầy đủ” điều đó. Nhưng cuộc
tuyển chọn ấy luôn bất thành, cái chuẩn cô đặt ra quá tầm với của “người
trần mắt thịt” chăng?
Đã có lúc con tim cô rung động, loạn nhịp nhưng nhìn những gì mình đặt
ra, cô lại thở dài. Cô đi tìm một người yêu lí tưởng nhưng đến giờ vẫn
lẻ bóng.
Khác với Trang, Tú không tự mình đặt ra những tiêu chí để kiếm một
người yêu “chuẩn” mà cô đã có hình mẫu sẵn. Đó là những con người hiện
hữu và cô nghĩ chắc chắn cũng sẽ có người như thế dành cho cô. Cô thần
tượng người tài hoa, cô thích thú với những anh chàng xuất hiện trên
phim ảnh với đức hy sinh cao cả…
Nhưng “con người vĩ đại ấy”, cô không bao giờ tìm được. Cô cũng đã từng
thử có người yêu, nhưng luôn thấy hụt hẫng bởi khi so sánh, anh người
yêu này lại thiếu tố chất nào đó. Anh thiếu hụt, cũng có nghĩa tình yêu
có lỗ hổng.
Tình yêu là cảm xúc, là những gì mình cảm nhận được ở trái tim. Hài
lòng với thực tại, biết thế nào là đủ, đó là điều quan trọng giúp tình
yêu tồn tại. Cứ mãi đứng núi này trông núi nọ, cứ mãi so sánh, cân đo
thì sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc. Như Lan trong câu chuyện kể trên
cũng vậy, sự so sánh của cô chính là giọt nước tràn li phá vỡ hạnh phúc
của thực tại.
Cô trách ai khi chính mình đã dùng quá khứ để thẩm định tình yêu cô
đang có? Còn Trang, bến đỗ hạnh phúc của cô với “con người hoàn hảo”
liệu có tồn tại?
Ánh - đến bao giờ cô mới có lại 1000 con hạc giấy gấp bằng tấm lòng khi
cô đánh đổi nó để có lọ nước hoa thủy tinh nhanh hết mà dễ vỡ…
So sánh là điều không nên có trong tình yêu. Tình yêu nặng bao nhiêu
kg? Ta đâu thể biết. Yêu nhiều hơn hay ít hơn? Ta cũng không thể quyết
định. Nhưng với bản thân ta luôn biết thế nào là đủ cho một tình yêu.
Bởi trái tim có những đặc quyền của nó, và có những điều cũng chỉ nó mới
cảm nhận, mới đưa ra được câu trả lời xác đáng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét