MẶC CẢM GIÀU VÀ NGHÈO
Luận về chuyện giàu nghèo trong xã
hội thì đã có vô số tác giả viết trên hằng trăm cuốn sách rồi, nay chúng
tôi chỉ muốn đề cập đến một khía cạnh nhỏ trong chuyện ấy thôi, đó là
mặc cảm giàu nghèo.
Mặc cảm được định nghĩa đó là những điều ta
thầm nghĩ rằng ta không được như người và cảm thấy buồn day dứt, ta cảm
thấy như muốn thu mình nhỏ lại trước người khác có vẻ no đủ hơn ta, về
vật chất cũng như về tinh thần.
Thiên hạ thường cho rằng người
nghèo hay bị mặc cảm là vậy. Đúng hay sai nhỉ? Điều đó ta sẽ bàn sau,
nhưng việc gì mà phải mặc cảm như thế chứ? Bộ nghèo là một cái tội hay
sao?
- Nghèo là một cái tội! Có nhiều bạn còn rất trẻ
mà tôi vô tình đọc được trên blog trong một lúc buồn chí nào đó cảm thấy
mình mặc cảm với mọi người về cái sự nghèo nên cho rằng đó là một cái
tội, cái tội ông Trời không cho ta được giàu sang như người, để bây giờ
ta không có được điều kiện vật chất như người khác, ta nghèo nên không
có đủ khả năng tài chánh để tiếp cận những thành tựu mới mà học hỏi cho
bằng người, ta nghèo nên ta phải đi chiếc xe cọc cạch này chứ không được
ngồi lên yên chiếc xe sang trọng hợp thời kia, ta nghèo nên ta không
thể vào cái nhà hàng kia kéo ghế chễm chệ ngồi ăn uống như những người
khác mà ta phải gặm một ổ bánh mì vừa ăn vừa đi dọc theo lề đường… Tội
này do ai, do đâu? chắc chắn là do cái sự nghèo rồi nên ta phải chịu
thế, nhưng sao ta lại trách cứ? Ta trách ai bây giờ? Chẳng lẽ trách cha
mẹ ơi, sao gia đình mình cứ nghèo mãi thế? trách ông Trời ơi sao tôi vẫn
nghèo mãi thế? Sao bất công thế? Những ý tưởng ấy làm ta căm giận và
trầm uất, nhưng vẫn không giải quyết được gì, ta cố sức bình tâm lại để
tìm cho mình một giải pháp thoát khỏi cảnh nghèo, nhưng vẫn chưa thể
biến chuyển được trong ngày một ngày hai, vì thế mà ta sinh ra mặc cảm,
và luôn luôn xác tín rằng nghèo đúng là một cái tội.
- Nghèo không phải là một cái tội !
Rất nhiều bạn trẻ khác lại khẳng định như vậy, thẳng thừng bác bỏ cái
luận điệu nghèo là tội này. Việc gì là một cái tội chứ? Bộ những kẻ giàu
sang kia sung sướng lắm hay sao mà ta lại phải lo lắng thế? Cái sự
nghèo có thể là một chất xúc tác để cho con người ta có ý chí vươn lên,
vượt qua những sự no đủ hưởng thụ tầm thường kia mà đứng thẳng dậy, làm
một con người chân chính. Sao lại là tội nhỉ? Khái niệm giàu nghèo chỉ
là khái niệm về vật chất, mà vật chất thì nay rày mai khác, chắc gì
trường tồn mãi được đâu? Điều cần nói là các giá trị về tinh thần, lắm
kẻ giàu tiền bạc nhưng lại nghèo tình thương, giàu địa vị nhưng nghèo
hạnh phúc, thế thì nghèo tiền bạc đâu phải là một cái tội! Ta nghèo tiền
nhưng ta lại giàu lòng nhân ái, ta nghèo của cải nhưng ta lại giàu lòng
tự trọng, cái nghèo ấy còn giúp tinh thần ta thăng hoa nữa chứ. Do đó
mà những người này không hề mặc cảm, an vui tự tại với những gì mình có,
cái khái niệm mặc cảm giàu nghèo đối với họ coi như không có trong từ
điển cuộc đời.
- Thế thì giàu có phải là một cái tội không?
Chắc chắn mọi người sẽ trả lời là không rồi, hiển nhiên là như thế,
nhưng cái giàu lại dễ dàng đưa người ta đến vũng lầy tội lỗi hơn là cái
nghèo. Đừng cho rằng nghèo là “phải” đi ăn trộm nên dễ mang tội, nghèo
là “phải” đi xin xỏ nên dễ hạ thấp phẩm giá con người. Không phải thế
đâu! Các tội ấy người giàu dễ phạm hơn, một số người giàu có thường hay
tham lam tích cóp cho mình ngày càng giàu thêm thì có khác chi thằng ăn
trộm? một số người giàu khác lại hay phải luồn cúi nơi này nơi kia để
giữ lấy chiếc ghế địa vị của mình nên cái phẩm giá họ có còn đâu mà hạ
thấp?
Nói như thế không có nghĩa người giàu là kẻ đáng trách và
người nghèo là người đáng trọng. Giàu nghèo ở đây xin hãy coi như những
khái niệm bình thường trong một giai đoạn nào đó của cuộc sống thôi, do
vậy xin đừng mặc cảm làm gì. Cái cần thiết trong cuộc sống là các giá
trị tinh thần chứ không phải tiền bạc. Có thể cho rằng nói như thế là lý
tưởng quá, nhưng để rũ bỏ được mặc cảm giàu nghèo kia, cần phải biết
nhìn thẳng vào cái lý tưởng ấy và nắm bắt lấy nó để vui sống chứ không
phải trách móc than vãn đổ tội cho cái sự nghèo mà sinh ra mặc cảm. Với
lại chắc gì giàu có đã sung sướng nhỉ? Người giàu cũng khóc đấy thôi!…
Không chừng khóc nhiều hơn người nghèo chúng ta nữa đấy, có lúc khóc
bằng… tiếng Ảrập nữa kìa!…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét