“Người xưa” của em
Anh biết anh ta và cũng từng ước mơ mình được như anh ấy. Dáng vẻ cao ráo, đẹp trai, pha lẫn chút nghệ sĩ của anh ta đã làm em một thời đắm say. Mối tình thời sinh viên đó, em kể cho anh nghe, thật đẹp và lãng mạn.
Người xưa của em, anh biết là anh ấy yêu em nhiều và em cũng yêu anh ấy, có thể nhiều… hơn anh. Nhưng, anh ấy đã “bay xa” theo ước vọng sự nghiệp nơi xứ người cùng với một người khác. Anh vẫn nhớ lần đầu tiên em gục đầu vào anh, khóc gần như cạn khô nước mắt chỉ bởi một câu hỏi: “Tại sao anh ấy lại đối xử với em như vậy hả anh?”. Anh biết là khi mình đến với nhau, em đã phần nào nguôi ngoai, chấp nhận sự thật và đã bắt đầu tin tưởng nơi anh, gửi trao tình thương cho anh với ước mơ xây dựng hạnh phúc bền lâu. Và mình đã có một hạnh phúc chưa lâu nhưng cũng không phải quá mau để có thể dễ dàng đánh đổi, phải không em?
Anh lo điều đó, cũng rất sợ điều đó sẽ xảy ra, nhất là khi gần đây em hay so sánh anh với người đó. Rồi lên blog của em, anh lại thấy em để những câu status nghe đầy hoài niệm: “Bỗng dưng ta nhớ”, hay “Ôi, kỷ niệm…”. Những entry của em cũng làm anh buốt nhói, em moi ra những hình ảnh cũ, có em và người đó, rồi viết bài, rồi thì comment của mọi người tán thán, em hùa theo với bao nhiêu là háo hức. Em ơi, điều gì đã “kéo” em về quá khứ xa xăm đó, đã làm em quên mất những vật vã, đau thương mà mình đã cùng nhau vượt qua trong dặm trường yêu thương 5 năm qua? Gia đình, tổ ấm của chúng mình, anh và con… ôi, anh thử đặt lên bàn cân với tình yêu, quá khứ không trọn ấy mà nghẹn đắng. Chắc là em chỉ thoáng nhớ và sẽ quên, nhanh thôi, phải không mình?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét