Em không giống như vợ của bạn anh, mỗi lần chồng say là ca thán, mắng nhiếc cho hả giận. Em dịu dàng và sáng suốt hơn.
Anh cứ tưởng mình sẽ
sống bên nhau đến khi con cái có chồng có vợ, đến khi mình lên ông, lên
bà, đến khi răng long, đầu bạc... Anh cứ tưởng mình sẽ sống bên nhau đến
hết cuộc đời.
Vậy mà tháng trước, đưa em đi khám bệnh, anh bàng
hoàng khi bác sĩ thông báo: căn bệnh ung thư của em đã di căn, cuộc sống
của em chỉ còn tính bằng ngày… Anh không tin nổi vào tai mình nên đã
đưa em đi khám lại ở bệnh viện khác. Vẫn kết quả như trước, buộc anh
phải chấp nhận sự thật đau đớn.
Anh cũng không nhớ mình đã trải qua bao nhiêu cung
bậc cảm xúc khi đối mặt với sự thật đó. Trước mặt em, anh tỏ ra mạnh mẽ
để em tin bờ vai của anh vẫn còn đủ vững chãi cho em dựa vào trong những
năm tháng cuối đời; rằng nếu em có ra đi, anh vẫn có thể chăm sóc và
nuôi dạy các con đến nơi đến chốn... Nhưng, khi chỉ còn lại một mình, có
lúc anh khóc như một đứa trẻ. Anh khóc vì đã vô tình lãng phí thời gian
quý giá để ở bên em.
Một tuần có bảy ngày thì ít nhất ba ngày anh về nhà
muộn: có lúc công việc lu bù phải làm thêm giờ nhưng có khi chỉ vì một
cuộc tụ tập, nhậu nhẹt với bạn bè. Đàn ông mà khi đã ngồi vào bàn nhậu
thì rất khó dứt ra, dù vẫn nhớ đã hứa với vợ là về sớm. Hết tăng một lại
đến tăng hai... Có khi anh về nhà vẫn thấy em đợi cổng.
Em không giống như vợ của bạn anh, mỗi lần chồng say
là ca thán, mắng nhiếc cho hả giận. Em dịu dàng và sáng suốt hơn. Im
lặng chăm sóc anh khi anh đã ngấm hơi men, chỉ nói chuyện khi anh đã
tỉnh táo trở lại. Cách cư xử của em khiến anh vừa thương vừa nể, anh bớt
rượu chè hơn cũng chính vì điều đó.
Nhưng anh vẫn thấy day dứt. Giá như anh có thể từ
chối những cuộc gọi không cần thiết để về nhà cùng em và các con dùng
bữa tối, giá như anh có thể “hy sinh” một trận đá bóng trên ti vi để đi
cùng em đến thăm bạn bè hay mua sắm cuối tuần, giá như anh bớt lần lữa
và sai hẹn với em, giá như khi vòi nước hỏng anh sửa ngay mà không để em
phải nhắc, giá như anh đừng tiết kiệm những lời khen và những lời yêu
thương dành cho em… Nhiều lắm những điều giá như mà giờ đây anh không
còn đủ thời gian và cơ hội để thực hiện.
Giờ nghĩ lại, anh thấy giận mình những khi nổi nóng
với em mà lẽ ra anh nên kiềm chế. Lại những khi có thể làm hòa với em
nhưng vì chút tự ái và sĩ diện của thằng đàn ông khiến anh không chịu
xuống nước. Thế nên, trong những lần vợ chồng giận nhau, người chủ động
làm hòa bao giờ cũng là em.
Một dạo thấy em gầy, anh lo lắng giục em đến bệnh
viện kiểm tra nhưng em khăng khăng: chắc tại dạo này cơ quan nhiều việc,
lại phải đi học buổi tối nên em sụt cân chứ có đau ốm gì. Em vẫn đi
làm, về nhà vẫn tận tụy chăm chồng, chăm con. Anh thấy vậy nên yên tâm.
Nếu như anh quan tâm, để ý đến em hơn, chắc anh đã nhận ra sức khỏe của
em có vấn đề từ trước đó. Và, nếu như anh cương quyết giục em đến bệnh
viện sớm… có thể kết quả sẽ khác đi.
Bây giờ mỗi ngày với anh trôi qua thật nhanh. Anh
rất sợ một ngày nào đó thức giấc không còn thấy em bên cạnh. Vậy nên em
đừng nghĩ ngợi nhiều khi anh dành tất cả thời gian chăm sóc em. Hãy để
anh được làm những việc mà anh cho là cần thiết, để những ngày cuối cùng
của em trên đời có thêm ý nghĩa. Vì chúng ta là vợ chồng và vì anh yêu
em.
Theo PNO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét