Ngoại tình trong tâm tưởng
Nếu tôi chỉ ở khung trời của tôi, nghĩ về người ấy, thương yêu và thổn thức về người ấy, một người không phải là chồng mình thì có tội không? Hàng trăm lần, tôi tự vấn mình như thế.
Người yêu đầu tiên
của tôi cũng là người hiện tôi gọi là chồng. Đi với nhau cả một quãng
đường dài, tôi mới nhận ra anh chẳng hề yêu tôi, dẫu anh rất chân thành.
Đơn giản là lúc đó anh cần một người vợ, cần có gia đình, anh muốn có
con và đối tác anh chọn là tôi, một người “xem được” hơn cả so với những
người anh có thể chọn vào thời điểm ấy.
Trong khi đó, tôi yêu anh, nồng nàn và thơ dại.
Khi khám phá ra sự thật
là mãi mãi trong tim chồng không có hình bóng của mình, tôi đã như hóa
đá. Anh đã dành trọn tình yêu cho một người con gái anh không thể cưới
làm vợ. Nhiều lần, em gái của anh cũng gián tiếp thừa nhận điều này. Đôi
lần anh gặp lại người xưa. Lòng tôi như bão tố, dù tôi có thể tin anh
và người ấy không đi quá giới hạn, không làm gì để tôi phải ghen tức,
giận hờn như lời anh nói. Rất nhiều lần, anh khẳng định với tôi rằng, ai
cũng có một khoảng trời riêng và anh muốn tôi tôn trọng khoảng trời đó
của anh.
Đã hơn mười năm tôi mỏi
mòn vì tình yêu của mình và khắc khoải vì khoảng trời riêng của chồng.
Những tổn thương riêng rồi như cũng thành sẹo. Mãi rồi cũng đến lúc mệt
mỏi, đến lúc tôi không muốn quan tâm đến khoảng trời riêng của anh nữa.
Cuộc sống gia đình bình lặng, người ngoài nhìn vào thấy là “đã tốt”.
Nhưng giờ lòng tôi đang
dậy sóng. Tôi đọc trong một quyển tiểu thuyết rằng: “Có lẽ trong tim
mỗi người đều có một dòng sông, nó phân trái tim chúng ta ra thành hai
phía. Bờ trái mềm yếu, bờ phải lạnh lùng; bờ trái cảm tính, bờ phải lý
trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng, ước mơ, đấu tranh và tất cả những
hỷ nộ ái ố của chúng ta. Bờ phải có những vết tích nóng bỏng của đủ mọi
loại quy tắc thế gian in vào tim chúng ta. Bờ trái là giấc mộng còn bờ
phải là cuộc sống”.
Tôi đang trôi lạc giữa
dòng sông ấy, tôi yêu “tả ngạn”, muốn sống theo cảm xúc của mình nhưng
tôi lại sợ sự phũ phàng, đổ vỡ của “hữu ngạn”. Ở tuổi 40, tôi lại gặp
tình yêu của mình, cũng nồng nàn và vẫn còn thơ dại. Tôi tự cho phép
mình buông theo cảm xúc. Nhiều lần nhớ anh đến quay quắt, tôi cầm điện
thoại liên lạc với anh. Những tin nhắn vu vơ nhưng chỉ cần anh nhắn lại,
ân cần và chia sẻ là tôi đã ngất ngây hạnh phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét