Cuộc đời không phải là vở kịch - Hãy sống thật với chính mình!
- Tôi quyết
định ngồi vào bàn máy tính viết cho bạn thư này sau khi đã xem xong bộ
phim Step Up 2: The Streets được hai hôm. Trong bộ phim đó, nhân vật nữ
chính đã nhắc đến một câu nói mà khi cô còn nhỏ, mẹ cô vẫn thường nói
với cô. Đó cũng là câu là tôi muốn nói với bạn: “Don’t give up, just be
yourself”
Bạn từng nói với tôi rằng bạn không muốn chấp nhận sự thật về con người mình.
Không chấp nhận bản thân thì chẳng khác nào tự sát! Bạn không thể chống
lại bản thân mình dù thế nào đi nữa! Dù tất cả mọi người trên thế giới
này mang định kiến chống lại bạn, thì bạn cũng không được chống lại
bản thân mình!
Bởi điều đó là không thể. Bạn không thể chống lại chính con người thật
của mình. Không chấp nhận mình, bạn sẽ sống vì gia đình, vì xã hội hay
vì ai đó, chứ không phải cho chính bạn. Một cuộc sống như thế thì quả
thực quá bất hạnh! Và chẳng phải những dằn vặt nội tâm, những bước
chân cô đơn vô vọng, những bữa rượu say khướt nhưng vẫn phải tỉnh để
đóng tiếp vai diễn thằng-con-trai-bình-thường… trong cuộc sống hiện
tại của bạn là một dạng địa ngục trên trần thế hay sao?
Hơn nữa, không chấp nhận chính mình thì không thể yêu thương chính mình.
Và hệ quả là bạn cũng không thể thực sự yêu thương ai khác và không
tin rằng ai khác có thể yêu thương mình. Chẳng phải bạn cũng đã thừa
nhận với tôi là đúng như vậy hay sao? Mà người con gái trong bạn khát
khao tình yêu thương biết bao, sao bạn không chấp nhận lấy chính mình,
không yêu thương lấy chính mình đi đã?
Và nếu chính bạn không thể chấp nhận bản thân mình, thì làm sao bạn có thể thuyết phục gia đình, bạn bè và xã hội chấp nhận bạn?
Bạn nói với tôi rằng xã hội người ta không chấp nhận những người như bạn. Họ khinh bỉ và coi thường bạn.
Bất cứ tôn giáo nào, học thuyết nào, giáo điều đạo đức nào chống lại
những gì tạo hóa đã ban cho con người thì đều đáng lên án cả! Bạn hãy
trân trọng chính mình! Bởi trước hết, là gay thì không có gì là tội lỗi,
là gay thì không có là đáng khinh bỉ và là gay thì không có gì phải
hổ thẹn cả!
Hơn nữa, những người gay thường có cả tư duy logic và không gian của
phái nam lẫn khả năng cảm nhận đầy nhạy cảm của người phụ nữ - đó chẳng
phải là sự khác biệt quý hiếm đáng trân trọng hay sao? Biết bao nhiêu
người gay tài giỏi, thành đạt và nổi tiếng trên thế giới và ở nước ta,
bạn và tôi cùng biết mà? Bản thân bạn cũng là một người đầy tiềm năng
cơ mà? Sao bạn lại không thể tự hào về mình cơ chứ?
Bạn nói với tôi rằng bạn không thể nói ra sự thật này với gia đình. Bạn không muốn làm gia đình bạn buồn khổ...
Chắc gia đình bạn sẽ bị sốc nặng khi biết sự thật của bạn. Nhưng sự thật
dù có đau đớn như thế nào khi người ta vẫn phải dũng cảm đối diện với
nó, chấp nhận nó để vượt qua nó. Người ta không thể né tránh sự thật
mãi được. Dám đối diện với nó rồi thì thế nào người ta cũng sẽ tìm
cách vượt qua được nó.
Tôi hiểu sẽ khó khăn như thế nào khi bạn muốn chia sẻ chuyện này với gia
đình. Theo lẽ thường, tình yêu thương luôn đi kèm với sự kỳ vọng. Bạn
trẻ thường kỳ vọng vào người yêu mình, bố mẹ thường kỳ vọng vào con
cái. Chung quy cũng chỉ vì người ta yêu thương nhau cả. Điều đó vô tình
lại tạo nên một áp lực không đáng có cho những người được kỳ vọng. Có
lần tôi đã thẳng thắn nói với gia đình rằng: mọi người đừng kỳ vọng
gì vào con hết! Không kỳ vọng thì mọi người sẽ đỡ phải thất vọng. Thực
sự thì không nhiều người hiểu được điều này: nếu thực sự yêu thương
ai thì đừng kỳ vọng vào họ, nếu thực sự yêu thương ai thì hãy tôn
trọng họ. Hãy tôn trọng người khác như chính họ là. Hãy yêu thương
nhưng đừng đặt ra điều kiện nào cả. Những người yêu nhau, những người
làm bố làm mẹ nên nghĩ như vậy. Như thế người ta sẽ đỡ làm khổ người
mình yêu thương, còn với chính mình, người ta sẽ đỡ phải thất vọng.
Tôi nghĩ bạn có thể chia sẻ những điều này với gia đình trước hoặc sau
khi nói lên sự thật của mình. Sẽ là khó lọt tai lúc ban đầu, nhưng với
tình yêu thương của những người làm cha làm mẹ, tôi tin là đến một lúc
nào đấy, gia đình bạn cũng sẽ hiểu ra và chấp nhận con người thực của
bạn.
Bạn đã nói rằng với bạn gia đình là trên hết. Bạn muốn lấy vợ, có
con, cho ông bà có cháu bế như bao gia đình khác. Rồi bạn đã hỏi tôi
hạnh phúc là gì?
Với bạn hiện giờ, hạnh phúc là khi bạn xác định rõ ràng: mình là trên
hết - chứ không phải: gia đình là trên hết, như bạn vẫn thường nghĩ. Nói
như vậy, tôi muốn ngụ ý rằng: bạn hãy thôi cố tỏ ra là một đứa con
biết nghĩ, có trách nhiệm với gia đình đi! Bởi nếu bạn không thể có
trách nhiệm với chính con người thật của mình, thì bạn sẽ không thể có
trách nhiệm được với ai hết! Mọi sự cố gắng có trách nhiệm với gia
đình của bạn lúc này thật đáng thương và khờ dại.
Vả lại, bạn có chắc là mình nghĩ đến gia đình nhiều đến vậy không? Bởi
tôi ngờ rằng núp dưới suy nghĩ đầy trách nhiệm ấy là nỗi sợ hãi không
dám đối diện với sự thật về con người mình của bạn. Và phải chăng đấy
chỉ là trò tinh quái của bản ngã đầy sợ hãi?
Vậy thế nào là có trách nhiệm với con người thực của mình? Đầu tiên bạn
hãy dũng cảm để thành thật với chính mình. Bởi vì có thành thật với
chính mình, bạn mới có thể hiểu chính mình. Khi đã thấu hiểu chính mình
rồi bạn mới có thể tạo dựng hạnh phúc cho chính mình được. Sau đó bạn
mới lo cho hạnh phúc của gia đình mình được chứ!
Còn với tình trạng của bạn hiện giờ, nếu bạn lấy ai đó thì bạn sẽ chỉ
làm khổ thêm cả người đó mà thôi! Bạn thực sự muốn như vậy sao? Bạn thực
sự những đứa con nếu có của mình sinh ra trong một gia đình như thế
sao?
Bạn nói với tôi rằng cuộc đời chỉ là một vở kịch và bạn phải cố gắng đóng nốt vai diễn của mình.
Cuộc đời này không phải là một vở kịch, bạn không phải sinh ra để đóng
một vai diễn suốt đời. Bạn sinh ra để được là chính mình. Bởi chừng nào
bạn còn chưa là con người thực của mình, chừng đó trái tim bạn còn
lên tiếng, còn thổn thức. Chừng nào bạn còn đeo chiếc mạt nạ và mặc bộ
trang phục để diễn vai một thằng-con-trai-bình-thường thì chừng đó
trái tim bạn còn chưa mãn nguyện và hạnh phúc thực sự.
Bạn nói rằng bạn sợ hãi. Bạn sợ rằng trái tim bạn sẽ không chịu đựng
nổi những đau đớn, buồn tủi khi bị người ta kỳ thị, khinh bỉ và chửi
rủa...
Đừng nói là chỉ có vậy, kể cả là bị đe dọa về tính mạng đi nữa thì bạn
cũng hãy dũng cảm là chính mình. Osho từng nói rằng để giữ gìn được
lòng vô úy cho tất cả con trẻ ở một đất nước, thì nếu mỗi năm có vài
trăm đứa trẻ bị chết do không có sự can ngăn, đe dọa của người lớn
cũng không phải là một cái giá quá đắt. Có thể cách nói đó hơi cực
đoan, nhưng ở một chừng mực nào đó thì rất đúng. Bởi chừng nào người
ta còn sợ hãi, còn không dám là chính mình, thì cuộc sống này cũng
không khác gì cái chết. Sống với nỗi sợ hãi như thế thì cũng vô nghĩa
như là chết rồi vậy.
Bạn vẫn tưởng rằng trái tim mình mỏng manh và dễ tổn thương lắm nhưng kỳ
thực, trái tim bạn mạnh mẽ hơn bạn tưởng nhiều đấy, bạn biết không?
Trái tim bạn sẵn sàng đối mặt với những lời lẽ khinh bỉ, chửi rủa của
xã hội để được hạnh phúc bạn biết không? Trái tim bạn có thể vượt qua
tất cả mọi khó khăn thử thách trên con-đường-được-là-mình của bạn. Bạn
hãy tin vào điều đó, bạn nhé!
Ngoài ra, còn một điều tôi muốn chia sẻ với bạn. Đó là thường thì người
khác quan tâm đến ta ít hơn là ta tưởng. Dù bây giờ bạn có khỏa thân
chạy ra ngoài đường, người ta có thể quay lại nhìn bạn, bình phẩm bạn,
khinh thường hay chửi rủa bạn thì cũng chỉ trong vài phút hoặc cùng
lắm là vài ngày, họ cũng sẽ quên bạn ngay. Ta luôn tưởng rằng người
khác chú ý và quan tâm đến mình nhiều lắm, nhưng thực ra họ chỉ quan
đến chính họ. Thực ra ai cũng chỉ sống trong thế giới của riêng mình,
trong nhãn quan của riêng mình. May ra chỉ có những người ruột thịt và
thân thiết - những người thực sự hiểu và thương ta - mới thực sự chú ý
và quan tâm đến ta mà thôi! Vì thế đôi khi bạn cũng cần phớt lờ tất
cả để sống cuộc đời của mình. Quan điểm sống của tôi là: tôi không cần
biết người ta nghĩ gì về bề ngoài và hành động của mình, chỉ cần tôi
không làm gì trái với với lương tâm mình là được.
Bạn lo lắng rằng những người thân trong gia đình sẽ không còn yêu thương bạn khi biết bạn là gay?
Ai thì tôi không biết, bố bạn thì cũng tôi không biết. Nhưng tôi biết
rằng dù bạn có là một chàng gay, hay có là người như thế nào đi nữa, thì
mẹ bạn vẫn sẽ yêu thương bạn. Bởi tình thương của người mẹ là vô bờ
bến và vô điều kiện. Nếu biết được rằng bạn đã phải trải qua những ngày
tháng cô đơn không ai chia sẻ ra sao, những cảm xúc tiêu cực và tuyệt
vọng thế nào, chắc chắn mẹ bạn sẽ yêu thương bạn lắm mà không lỡ
trách cứ bạn một lời nào đâu. Bạn hãy tin vào tình yêu của người mẹ
bạn nhé! Chỉ cần mẹ thôi cũng đủ - mẹ sẽ là chỗ dựa vững vàng cho bạn
vượt qua những sóng gió cuộc đời.
Bạn nói rằng tôi chỉ có một vấn đề (so với chuyện của bạn là) nho nhỏ
là thủ dâm thôi mà cũng không thể chia sẻ được với gia đình, nữa là
chuyện của bạn.
Bạn hoàn toàn đúng! Những chuyện tế nhị như tình dục của tôi và cực kỳ
tế nhị như đồng tính của bạn thật khó có thể chia sẻ với gia đình do
truyền thống Á Đông, do khoảng cách thế hệ,… Nhưng trước hết, bạn phải
vượt qua được nỗi mặc cảm của chính mình - rằng mình không có gì là xấu
xa và tội lỗi hết! Và đó cũng là điều tôi đã làm được. Nếu bây giờ,
cần phải chia sẻ chuyện thủ dâm của mình với gia đình, thì tôi có thể
tự tin nói với bạn rằng: tôi làm được. Chuyện của bạn thì khó khăn hơn
của tôi nhiều, nhưng tôi vẫn có một niềm tin mãnh liệt rằng bạn có
thể làm được. Bởi ở trên thế giới, ở đất nước ta, nhiều người như bạn
đã làm được. Họ đã dám công khai giới tính của mình với gia đình và
toàn xã hội, vậy tại sao bạn lại không thể? Có thể bạn bảo rằng bạn có
cái khó của riêng bạn, nhưng ai chẳng có cái khó của riêng mình, vậy
sao họ lại làm được mà bạn lại không?
Bạn thân mến!
Trong khi viết những dòng này, tôi cứ băn khoăn mãi là tôi hiểu bạn đến
đâu? Dù tôi đã chơi với bạn bao năm qua, nói chuyện với bạn bao lần,
tôi cũng không phải là bạn, tôi cũng chỉ là một chàng trai bình thường,
tôi không thể thực sự hiểu được tâm trạng của bạn và vị trí mà bạn
đang đứng. Và nếu tôi không thực sự hiểu bạn, thì dù tôi có thương bạn
đến mấy, tôi có nỗ lực bao nhiêu, thì tôi cũng khó có thể giúp được gì
nhiều cho bạn. Vậy nên nếu bạn muốn chia sẻ điều gì với tôi, thì đừng
ngần ngại bạn nhé! Tôi sẽ lắng nghe bạn bằng cả tấm lòng và không bao
giờ phán xét bạn hết. Chỉ lắng nghe thôi, để hiểu bạn hơn...
Và bạn cũng đừng bao giờ nghĩ rằng mình đơn độc, bởi bên cạnh bạn vẫn
luôn có mẹ, có tôi, có biết bao nhiêu người đã đang và sẽ rơi vào hoàn
cảnh tương tự như bạn. Tất cả chúng ta phải cùng nhau cố gắng, phải
giúp nhau để cùng có được một cuộc sống hạnh phúc hơn.